Tác giả: Nịch HảiThể loại: Hiện đại, ngọt ngược đan xen, nam nữ chính có bệnh về tâm lý, HESố chương: 12 chươngDịch: Tiểu Công Tử - 小公子 Giới thiệu:Tôi và con trai của mẹ kế đã lén lút yêu nhau một thời gian.
- Lúc chia tay đã ầm ĩ vô cùng khó coi.
- Sau đó anh ta uống say và chặn tôi trong nhà vệ sinh: "Tôi chính là một người có thể chất tàn bạo, chính là muốn cùng em giày vò nhau đến bạc đầu, em có thể làm gì tôi?"__________Trong khoảng thời gian hai năm ở cùng với anh ta, anh ta đối với tôi rất tốt, nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng.
- Ý thức về lễ nghĩa, chia sẻ mong muốn, tất cả những chi tiết mà con gái quan tâm đến, anh ta đều hoàn thành rất tốt.
- Nhưng tôi cảm thấy khủng hoảng, vì một ngày nào đó trong tương lai có thể cảm thấy không cách nào có thể tiếp tục được nữa.
- Cho đến một ngày, tôi bắt gặp đồng nghiệp Bạch Phú Mĩ của Tống Dã, tỏ tình với Tống Dã.
- Tôi mới triệt để đưa ra hạ sách đối với chính mình.
- Chập tối ngày hôm đó, tôi một mình đi chân đất trên bờ sông, trong lòng hạ quyết tâm: "Thôi bỏ đi, Lâm Tiểu Mãn, đừng hủy đi sự kỳ vọng đối với tình yêu của người ta, cái sự hẹp hòi này của cô trông không đẹp, tính tình còn là một cô gái nóng nảy, không hợp với anh ta.
- Đừng quên cô vẫn còn là em gái trên danh nghĩa của anh ta.
- Đoạn đường giữa hai người chỉ càng ngày càng trắc trở.
- "Tôi cũng không làm rõ được tâm trạng là như thế nào, chia tay lại không nói chia tay đàng hoàng, cứ nhất định phải chửi bới hủy hoại tình cảm, xé vụn đi những điều tốt đẹp, nói ra đủ loại lời độc ác, khó nghe để làm tổn thương anh ta.
- "Tiểu Mãn, đừng chia tay có được không? Anh có thể từ chức đổi công việc, như vậy thì sẽ không còn gặp phải người con gái đó nữa.
- "Dáng vẻ Tống Dã thỏa hiệp khiến cho tôi đang cuồng loạn bên trong cảm thấy hổ thẹn khó làm được, nhất thời không thể phát ra được bất cứ âm thanh gì.
- Tôi thật đúng là một người đáng ghét mà.
- Tôi tuyệt vọng mà suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không thể để lộ ra bất cứ sự yếu đuối nào.
- Sau khi chia tay, tôi tự xỏ cho mình một hàng lỗ tai.
- Rất đau, không bao lâu còn bị viêm, càng đau hơn nữa.
- Nhưng trong bệnh trạng tôi lại cảm thấy đau là một loại phương thức để chữa lành.
- Có lúc, tôi thậm chí còn cố ý đi tìm kiếm sự đau khổ, để khiến cho bản thân tỏ ra bớt cô đơn hơn, để khiến cho sự nhớ nhung không đến mức tràn lan gây ra họa.
- Những chuyện đó Tống Dã không hề biết.
- "Bảy cái lỗ tai, em đúng thật là không sợ đau nhỉ?"Tống Dã, em thật sự không biết đau sao?