Ngày xưa có một ông bố nghèo, ông có rất nhiều con và khó mà nuôi nổi cho chúng đủ ăn đủ mặc.
- Tất cả chúng xinh đẹp, nhưng đẹp nhất là cô con gái nhỏ tuổi nhất.
- Nàng đẹp đến nỗi không biết dùng lời nào để tả.
-
Một lần vào một đêm khuya mùa thu, thời tiết xấu, bên ngoài tối kinh khủng.
- Mưa nặng hạt và gió thổi mạnh đến nỗi những bức tường của căn nhà rung lên.
- Cả gia đình ngồi với nhau bên cạnh bếp lửa, mỗi người đều bận làm gì đó.
- Bỗng ai đó gõ ba tiếng vào khung cửa sổ.
- Người cha ra ngoài xem có chuyện gì thì thấy một con gấu trắng to tướng.
-
“Chào ông,” con gấu nói.
-
“Chào chú gấu”, người cha nói.
-
“Ông có vui lòng trao cho tôi đứa con gái trẻ nhất của ông không? Nếu ông đồng ý thì ông sẽ trở nên giàu vô cùng.
- ”
Tất nhiên người cha không phản đối chuyện trở nên giàu có, nhưng ông nghĩ: “Ta nên hỏi con gái về chuyện này xem sao.
- ” Và ông trở vào, hỏi chúng rằng có một con gấu trắng to ở ngoài kia hứa sẽ cho họ trở nên giàu có nhưng nó muốn có cô gái nhỏ tuổi nhất.
- Cô gái nói không đồng ý và không muốn nghe về việc đó.
- Người cha ra ngoài và xoa dịu con gấu bằng cách nói rằng nó có thể trở lại vào tối Thứ Năm và con gái ông ta sẽ cho nó câu trả lời.
- Rồi ông thuyết phục con gái và nói với nó về sự giàu sang mà họ có thể có được, cũng như hạnh phúc có thể đến với nàng, đến nỗi cuối cùng nàng quyết định đồng ý.
- Nàng giặt và vá bộ quần áo rách rưới của mình, ăn mặc sao cho trông vừa mắt nhất và sẵn sàng ra đi.
- Nàng chẳng có tài sản gì để mang theo cả.
-
Tối Thứ Năm đó con gấu trắng đến mang nàng đi.
- Nàng ngồi trên lưng nó với cái bọc của mình.
- Khi họ đã đi một đoạn đường dài, gấu trắng hỏi:
“Nàng có sợ không?”
“Không, tôi chẳng sợ gì cả.
- ” Nàng trả lời.
-
“Hãy nắm chặt lông của ta và rồi sẽ chẳng có gì nguy hiểm cả.
- ”
Và họ đi tiếp thật xa, thật xa, cho tới khi đến một ngọn núi lớn.
- Con gấu trắng gõ vào vách đá, một cánh cửa mở ra, và họ đi vào một lâu đài bên trong có rất nhiều phòng sáng lóa rực rỡ, lấp lánh đầy vàng và bạc.
- Họ đến một phòng lớn nơi những chiếc bàn mà trên đó đồ ăn đã được bày ra khéo đến nỗi không thể hiểu nổi làm thế nào mà lại kì diệu như vậy.
- Con gấu trắng đưa cho nàng một chiếc chuông bạc và bảo nàng rằng bất cứ khi nào cần thứ gì nàng chỉ cần rung chiếc chuông thì thứ nàng muốn sẽ xuất hiện ngay lập tức.
- Sau khi ăn xong, đêm buông xuống và nàng buồn ngủ díp cả mắt sau một chuyến hành trình dài như thế, nên muốn đi ngủ.
- Nàng rung cái chuông và chỉ vừa mới chạm tới nó đã thấy mình ở trong một buồng ngủ với một chiếc giường đã sẵn sàng, trông đẹp đến nỗi bất cứ ai cũng muốn ngủ trên đó.
- Nó có gối bằng lụa, rèm phủ cũng bằng lụa với những tua bằng vàng, mọi thứ trong phòng đều bằng vàng hoặc bạc.
- Nhưng khi nàng vừa nằm xuống và tắt đèn, một người đàn ông tiến vào và nằm xuống bên cạnh.
- Đó chính là Gấu Trắng, người đã trút bỏ hình dáng con vật khi đêm xuống.
- Tuy nhiên nàng chẳng bao giờ trông thấy anh ta vì anh ta chỉ đến sau khi nàng đã tắt đèn và ra đi trước khi ánh sáng ban ngày hiện ra.
-
Tất cả cứ tốt đẹp như thế cho đến một ngày nàng thấy rất buồn và sầu não, vì cả ngày nàng chỉ có một mình.
- Nàng rất muốn trở về thăm cha mẹ cùng với các anh chị em.
- Cho nên khi Gấu Trắng hỏi nàng muốn điều gì, nàng đã trả lời rằng ở trong núi thật là buồn chán và nàng phải ở một mình suốt, còn ở nhà bố mẹ thì nàng có rất nhiều anh chị em nhưng lại chẳng thể trở về được nên rất buồn.
-
“Thực ra có cách đấy, ” Gấu nói, “chỉ cần hứa rằng nàng không bao giờ kể về ta cho mẹ nàng khi hai người có một mình, mà chỉ khi có cả những người khác.
- Vì bà ta sẽ nắm tay nàng và dẫn nàng vào một căn phòng để trò chuyện riêng với nàng.
- Nàng không được làm vậy, bởi nếu không thì chúng ta sẽ gặp phải bất hạnh lớn.
- ”
Và một ngày Chủ Nhật, Gấu Trắng tới nói với nàng rằng có thể lên đường về nhà cha mẹ nàng.
- Nàng ngồi trên lưng gấu, cả hai cùng vượt qua một hành trình thật dài, thật dài, rất lâu, lâu lắm.
- Cuối cùng họ đến một ngôi nhà màu trắng to.
- Tất cả anh chị em nàng đều đang chơi ở bên ngoài, cảnh tượng ấy rất vui vẻ.
-
“Bây giờ cha mẹ nàng sống ở đây.
- ” Gấu Trắng nói, “nhưng đừng quên những gì ta đã nói, nếu không nàng sẽ hại cả chính nàng và ta đấy.
- ”
“Không, em sẽ không quên đâu.
- ” Và sau khi nàng đi vào nhà thì Gấu Trắng quay lại và đi mất.
-
Niềm vui đoàn tụ lớn đến mức như chẳng bao giờ kết thúc.
- Mọi người đều chẳng biết bày tỏ lòng biết ơn vì tất cả những gì nàng làm cho họ thế nào.
- Giờ họ đã có mọi thứ họ muốn và mọi thứ đều tốt đẹp y như tưởng tượng.
- Ai cũng hỏi nàng đã được đem đi đâu và làm cách nào lại quay lại được.
- “Mọi thứ của con cũng vậy” Nàng nói, “Con có được mọi thứ con có thể nghĩ ra”.
- Nàng còn trả lời họ những gì thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi khá chắc chắn rằng họ không biết được gì nhiều từ nàng.
- Buổi chiều khi họ đã ăn trưa xong, mọi chuyện xảy ra đúng như Gấu Trắng nói: mẹ nàng muốn nói chuyện riêng với cô trong phòng.
- Nhưng nàng nhớ kĩ những gì Gấu Trắng đã nói và không chịu.
- “Mình có thể nói chuyện với nhau bất cứ lúc nào khác mà mẹ,” nàng trả lời.
- Nhưng bà mẹ cuối cùng đã thuyết phục được nàng , thế là nàng kể hết cho bà mọi chuyện.
- Nàng nói hàng đêm có một người đàn ông tới và nằm xuống bên cạnh nàng khi nàng đã tắt hết đèn, nhưng nàng không bao giờ nhìn thấy mặt anh ta vì anh ta luôn bỏ đi khi trời sáng.
- Nàng kể rằng nàng đã cô đơn và buồn bã suốt như thế nào, nghĩ rằng sẽ thật hạnh phúc nếu được nhìn thấy mặt anh ta.
-
“Ôi con gái tội nghiệp! Thật là khủng khiếp!”, bà mẹ thốt lên, “Rất có thể con đã phải ngủ cùng với một tên lừa đảo rồi! Nhưng mẹ sẽ bảo cho con cách nhìn thấy hắn.
- Con hãy lấy một mẩu nến của mẹ, giấu vào trong ngực áo ấy.
- Hãy đốt lên và nhìn mặt hắn lúc hắn đang ngủ, nhưng cẩn thận đừng để nến nhỏ vào mặt hắn.
- ”
Thế là nàng cầm mẩu nến, giấu nó trong ngực áo.
- Tối đến Gấu Trắng đón cô đi.
- Khi họ đi được một quãng rất xa, Gấu hỏi nàng mọi chuyện có xảy ra như gấu đã nói trước không.
- Cô thừa nhận là đúng.
-
“Vì thế nếu nàng làm những gì mẹ nàng muốn thì nàng sẽ mang đến bất hạnh cho cả hai chúng ta đấy.
- ”
“Không, em chẳng làm gì cả.
- ”
Và khi họ trở về rồi đi ngủ, mọi thứ lại diễn ra đúng như những đêm trước: một người đàn ông vào phòng rồi nằm xuống bên cạnh nàng.
- Rất khuya đêm đó nàng không thể ngủ được, lắng nghe tiếng người bên cạnh và đoán rằng anh ta đã ngủ say, nàng dậy và thắp cây nến lên, chiếu vào mặt người nọ.
- Đó là một hoàng tử đẹp đẽ chưa từng thấy.
- Nàng thấy yêu chàng đến độ sẽ chết mất nếu không hôn chàng ngay lúc đó.
- Thế là nàng đã hôn chàng, nhưng khi làm vậy nàng đã để ba giọt nến nóng rơi lên áo chàng và chàng tỉnh dậy: “Nàng vừa làm gì thế này?” Chàng hỏi, “Nàng đã đem bất hạnh đến cho chúng ta rồi đó.
- Nếu nàng có thể chịu đựng chỉ một khoảng thời gian là một năm thôi thì ta đã có thể được giải thoát.
- Ta vốn có một người mẹ kế, người đã phù phép biến ta thành một con gấu trắng ban ngày và trở lại thành người vào ban đêm.
- Nhưng giờ chuyện của chúng ta phải kết thúc rồi.
- Và ta phải rời xa nàng để đến với bà ta.
- Bà ta sống ở lâu đài nằm ở phía Đông Mặt trời và phía Tây Mặt Trăng.
- Ở đó cũng có một cô công chúa với cái mũi dài, và ta sẽ phải cưới cô ấy.
- ”
Nàng khóc than nhưng vô ích, vì chàng vẫn phải đi.
- Rồi nàng hỏi liệu nàng có thể đi cùng chàng, nhưng tất nhiên là không rồi.
-
“Thế thì hãy cho em biết làm thế nào để em tìm được chàng, vì chắc chắn là em được phép làm vậy chứ?”
“Đúng, nàng có thể làm vậy.
- Nhưng chẳng có đường nào đến đó cả.
- Nó nằm ở phía Tây Mặt Trời và phía Đông Mặt Trăng và nàng chẳng bao giờ tìm được đường tơi đó đâu.
- ”
Khi nàng thức dậy vào sáng hôm sau, cả Hoàng Tử và lâu đài đều đã biến mất, còn bản thân nàng thì nằm trên một vạt cỏ giữa một khu rừng rậm rạp, tối om, bên cạnh là bọc quần áo rách rưới mà nàng mang theo khi rời khỏi nhà.
- Khi đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng bắt đầu khóc đến khi mệt lử rồi lên đường.
- Nàng đi rất lâu, rất lâu suốt ngày, cho đến khi gặp một quả núi lớn.
- Có một bà già ngồi ở đó chơi với mấy quả táo bằng vàng.
- Cô gái hỏi bà có biết đường tới nơi mà Hoàng tử người sắp phải lấy cô công chúa mũi dài, và đang sống với mẹ kế trong lâu đài ở phía Tây Mặt Trời, phía Đông Mặt Trăng không.
-
“Sao cháu lại biết hoàng tử?”, bà cụ hỏi nàng, “ cháu chính là người lẽ ra phải lấy chàng hả?”
“Vâng, đúng là thế, ” nàng đáp.
-
“À ra là cháu.
- Ta không biết gì khác về chàng ta ngoài việc chàng hiện đang sống ở trong một lâu đài ở phía Tây của Mặt Trời và phía Đông của Mặt Trăng.
- Cháu sẽ mất rất nhiều thời gian để đến được đó, nếu cuối cùng cháu đến được.
- Nhưng cháu có thể cưỡi con ngựa của ta tới gặp một bà cụ là hàng xóm của ta, có thể bà ta sẽ nói được chút gì cho cháu về Hoàng tử.
- Khi cháu đến đó rồi thì hãy vỗ vào tai trái con ngựa và bảo nó quay về nhà.
- Mà cháu cũng có thể cầm một quả táo này theo nữa.
- ”
Cô gái cưỡi lên con ngựa, đi mãi, đi mãi, cuối cùng nàng đến được ngọn núi nơi một bà cụ khác đang ngồi bên ngoài với một ….
- Bằng vàng.
- Nàng hỏi bà có biết đường tới lâu đài ở phía Tây của Mặt Trời và phía Đông của Mặt Trăng không, nhưng bà cụ này cũng trả lời như bà cụ trước.
-
“Ta chẳng biết rõ lắm về Hoàng tử mà chỉ biết chàng ta đang ở trong một lâu đài ở phía Tây của Mặt Trời và phía Đông của Mặt Trăng và cháu sẽ mất rất nhiều thời gian để đến được đó, nếu cuối cùng cháu đến được.
- Nên hãy leo lên con ngựa của ta và đến gặp người hàng xóm gần nhất của ta, có thể bà ấy sẽ biết lâu đài ở đâu.
- Khi đến nơi rồi cháu nhớ vỗ vào tai trái con ngựa của ta để nó quay trở về nhà.
- ” Rồi bà cho nàng chiếc … bằng vàng, bảo rằng nó có thể hữu ích với nàng.
-
Cô gái trèo lên ngựa và cưỡi nó đi thật xa, thật lâu, và rồi nàng lại gặp một quả núi to nữa, nơi một bà cụ đang ngồi quay một cái xa quay bằng vàng.
- Nàng cũng hỏi đường bà cụ đến chỗ hoàng tử, nhưng bà cụ này cũng chẳng biết gì hơn những bà cụ trước.
- Bà chỉ biết nó ở phía Tây Mặt Trời và phía Đông Mặt Trăng.
- “Và cháu sẽ mất rất nhiều thời gian để đến đó, nếu cháu có đến được.
- Nhưng tốt nhất cháu hãy cưỡi con ngựa của ta đến hỏi Gió Đông, có thể ông ta biết lâu đài đó ở đâu và sẽ thổi cháu đến đó.
- Khi đến nơi cháu nhớ vỗ vào dưới tai trái con ngựa để nó trở lại đây với ta nhé.
- ” Rồi bà cho nàng cái xa quay bằng vàng và nói : “Có lẽ nó sẽ có ích cho cháu.
- ”
Nàng phải cưỡi ngựa rất nhiều ngày, đi một đoạn đường rất rất xa mới đến được chỗ Gió Đông.
- Và khi nàng hỏi Gió Đông về hoàng tử, người đang ở trong một lâu đài phía Tây của Mặt Trời, phía Đông của Mặt Trăng, thì Gió Đông trả lời :
“Ừm.
- .
- , ta đã nghe nói về Hoàng Tử và lâu đài của chàng ta, nhưng ta lại không biết đường đến đó, vì ta chưa bao giờ thổi xa đến vậy.
- Nhưng nếu nàng muốn thì ta sẽ cùng nàng đến gặp anh trai ta là Gió Tây, có thể anh ấy biết vì anh ấy khỏe hơn ta nhiều.
- Nàng có thể ngồi lên lưng ta và chúng ta sẽ cùng đến đó.
- ”
Thế là nàng trèo lên lưng cơn gió và họ đi nhanh như gió! Khi đến nơi, Gió Đông bảo với Gió Tây rằng đây là cô gái đã lấy hoàng tử ở lâu đài phía Tây Mặt Trời, phía Đông Mặt Trăng, và rằng hiện nay nàng đang đi tìm lại chàng, nên Gió Đông đã mang nàng đến đây hỏi xem Gió Tây có biết lâu đài đó ở đâu không.
-
“Không, rất tiếc là ta chẳng bao giờ thổi xa đến thế cả.
- Nhưng nếu nàng muốn, ta có thể cùng nàng tới gặp anh Gió Nam, vì anh ấy thổi mạnh hơn cả hai chúng ta.
- Anh ấy đã đi nhiều và biết đâu có thể nói cho nàng biết điều nàng muốn.
- Hãy ngồi lên lưng ta và ta sẽ mang nàng đến chỗ anh ấy.
- ”
Cô gái lại cùng Gió Tây đến gặp Gió Nam.
- Khi đến nơi, Gió Tây hỏi Gió Nam có thể chỉ đường cho cô gái đến lâu đài ở phía Tây Mặt Trời, phía Đông Mặt Trăng không, vì nàng là người đáng lẽ phải lấy chàng Hoàng Tử hiện đang sống ở đó.
-
“Ồ, thực thế chăng ? Đó là cô ấy đây ư?”, Gió Nam nói, “Ta đã lang thang rất nhiều nơi nhưng lại chưa bao giờ thổi xa được đến đó.
- Tuy nhiên nếu nàng muốn thì ta sẽ cùng nàng đến gặp anh Gió Bắc.
- Vì anh ấy là người cao tuổi nhất và mạnh nhất trong số các anh em chúng ta, và nếu anh ấy mà cũng không biết lâu đài ấy ở đâu thì có lẽ chẳng ai biết được.
- Hãy ngồi lên lưng ta và ta sẽ mang nàng đến đó.
- ”
Thế là cô ngồi lên lưng Gió Nam để ông ta lao vút đi mang cô đến chỗ Gió Bắc.
- Gió Bắc hung dữ đến nỗi họ rét run khi đến gần nơi ở của ông ta.
-
“Các ngươi muốn gì?” Gió Bắc gầm lên từ xa làm họ đông cứng lại khi nghe tiếng.
- Gió Nam nói:
“Em đây ông anh, và đây là cô gái lẽ ra phải lấy Hoàng Tử, người đang sống ở tòa lâu đài phía Tây Mặt Trời, phía Đông Mặt trăng.
- Cô ấy muốn hỏi anh xem đã từng đến đó chưa và mong anh hãy chỉ đường để tìm lại Hoàng Tử.
- ”
“Đúng thế.
- Ta biết nó ở đâu.
- Ta đã từng thổi một chiếc lá dương đến đó nhưng sau đó mệt đến nỗi mấy ngày sau ta không thể thổi được tí gì nữa.
- Nhưng nếu nàng nhất định muốn đến đó và không ngại đi cùng ta thì ta sẽ cõng nàng trên lưng và thử xem có thể đem nàng tới nơi đó không.
- ”
“Tôi phải đến đó !” Nàng nói, “Nếu có bất cứ cách nào đến được thì nhất định tôi sẽ làm.
- Và tôi sẽ không sợ đâu dù ngài có bay nhanh đến đâu.
- ”
“Rất tốt.
- ” Gió Bắc nói, “Nhưng nàng phải ngủ lại đây tối nay vì nếu muốn đến đó thì phải mất một ngày.
- ”
Gió Bắc đánh thức nàng dậy sáng hôm sau và tự thổi phình mình lên khiến cho bản thân trở nên to đùng và hung dữ đến nỗi ai cũng phát sợ nếu trông thấy.
- Và họ lên đường, bay cao trên không trung, bay mải miết và nếu mà họ cứ bay thế mãi có khi sẽ đi đến tận đầu kia của thế giới.
- Phía dưới họ, có một cơn bão khủng khiếp! Nó thổi bay những cánh rừng và những ngôi nhà.
- Khi bay qua biển, họ trông thấy hàng trăm con tàu bị đắm.
- Và họ cứ lao đi mãi, rất lâu và rất lâu nữa, họ vẫn ở trên biển.
- Cơn Gió Bắc bắt đầu mệt dần, mệt dần, cuối cùng mệt quá đến nỗi không thể thổi được nữa.
- Thế là ông ta rơi dần, rơi dần, rồi hạ thấp xuống đến nỗi gót chân cô gái chạm cả vào những con sóng.
-
“Nàng có sợ không?”, Gió Bắc hỏi.
-
“Tôi không sợ gì cả,” nàng trả lời.
- Và đúng như vậy.
-
Nhưng họ không còn xa đất liền nữa, và Gió Bắc lấy hết sức lực còn lại ném cô gái lên bãi biển, ngay dưới cửa sổ tòa lâu đài ở phía Tây Mặt Trời, phía Đông Mặt Trăng.
- Nhưng ông ta đã mệt đến nỗi phải nằm lại nghỉ vài ngày trước khi có thể trở về nhà được.
-
Sáng hôm sau cô ngồi bên dưới những bức tường của tòa lâu đài và chơi với quả táo vàng.
- Và người đầu tiên trông thấy cô là cô công chúa với chiếc mũi dài, người sẽ lấy hoàng tử.
- Cô ta mở cửa sổ và nói với xuống:
“Cô muốn bán quả táo vàng kia với giá bao nhiêu?”
“Tôi không bán nó lấy tiền hay vàng đâu,” cô gái trả lời.
-
“Nếu không bán nó lấy tiền hay vàng thì cô muốn đổi lấy gì cô gái kia? Hãy nói đi, bất cứ thứ gì cô muốn.
- ” Cô công chúa nói.
-
“Nếu tôi nói tôi muốn ở với Hoàng Tử một đêm, công chúa có đồng ý không?”, cô gái đến cùng Gió Bắc nói.
-
“Cô sẽ được như ý.
- ” Công chúa trả lời, vì cô ta đã nghĩ ra phải làm gì.
-
Và cô ta có được quả táo vàng.
- Còn cô gái, khi cô đến phòng Hoàng Tử tối hôm ấy thì chàng đã ngủ, vì công chúa đã sắp sẵn trước như thế.
- Cô gái tội nghiệp gọi hoàng tử mãi, lay chàng mãi nhưng chàng vẫn cứ ngủ say.
- Ngày đến và công chúa với chiếc mũi dài cũng đến dẫn cô gái ra ngoài.
- Hôm đó nàng lại ngồi dưới cửa sổ lâu đài và bắt đầu chải tóc với chiếc lược vàng.
- Mọi việc lại diễn ra như hôm trước.
- Công chúa lại hỏi mua chiếc lược và cô gái lại trả lời rằng không muốn lấy tiền hay vàng mà chỉ muốn được ở với Hoàng Tử một tối.
- Công chúa lại đồng ý.
- Nhưng khi cô gái tới phòng Hoàng Tử, chàng lại đã ngủ say.
- Và nàng gọi, nàng lay, rồi nàng khóc nức nở, nhưng hoàng tử vẫn không tỉnh dậy.
- Khi ngày đến, công chúa kéo cô gái ra khỏi lâu đài.
- Hôm ấy cô gái lại ngồi dưới cửa sổ lâu đài quay chiếc xa bằng vàng.
- Rồi công chúa mũi dài lại muốn có món đồ đó, bèn mở cửa sổ ra hỏi cô gái muốn đổi cái xa lấy gì.
- Nàng lại trả lời như những lần trước, rằng không muốn tiền hay vàng mà chỉ muốn được ở với hoàng tử một đêm.
-
“Được thôi”, công chúa trả lời, “ Ta sẵn sàng chiều cô.
- ”
Nhưng ở lâu đài đó có mấy tín đồ Thiên Chúa bị bắt cóc đến và họ ở một phòng gần phòng Hoàng Tử.
- Họ đã nghe tiếng cô gái khóc và gọi hoàng tử suốt trong hai đêm, và họ đã kể lại cho hoàng tử.
- Vì thế, đêm ấy khi công chúa lại đến với món đồ uống pha thuốc ngủ, chàng đã giả vờ uống nhưng thực ra đã đổ ra sau lưng, vì chàng nghi ngờ nó có pha thuốc ngủ.
- Và khi cô gái vào phòng hoàng tử, chàng đã không ngủ và nàng đã kể cho hoàng tử về chuyến hành trình đến đây.
- Hoàng tử nói :
“Nàng đến thật đúng lúc.
- Vì ta sẽ phải cưới cô công chúa kia ngày mai.
- Nhưng ta sẽ không lấy cô ta đâu, và chỉ có nàng mới cứu được ta thôi.
- Ta sẽ nói với cô ta rằng ta muốn biết cô dâu của ta biết làm những gì, và đòi cô ta giặt chiếc áo sơ mi có ba giọt nến.
- Cô ta sẽ sung sướng làm việc đó vì không biết ai là người đã nhỏ ba giọt nến lên đó.
- Nhưng không ai có thể làm được việc đó trừ một người sinh ra đã là một con chiên ngoan đạo.
- Những kẻ độc ác thì không thể làm được.
- Và ta sẽ nói rằng không lấy ai trừ người có thể làm được việc đó, và ta biết nàng sẽ làm được.
- ” Đêm đó là một đêm hạnh phúc của hai người.
- Ngày hôm sau, khi lễ cưới sắp diễn ra, hoàng tử nói:
“Con muốn biết cô dâu của con có thể làm được những gì.
- ”
“Tất nhiên rồi con trai.
- ” Mẹ kế của chàng nói.
-
“Con có một chiếc áo sơ mi đẹp, nhưng nó bị dây ba giọt nến và con muốn giặt nó.
- Con đã thề là chỉ cưới người nào giặt sạch được cho con chiếc áo đó.
- Ai không làm được thì không xứng đáng làm vợ con.
- ”
Ồ đó chỉ là chuyện vặt, họ đều nghĩ như vậy và đồng ý thực hiện.
- Công chúa mũi dài bắt đầu giặt hết sức mà cô ta có thể, nhưng càng giặt càng vò thì vết ố lại càng loang ra.
-
“Ồ con không giặt được nó rồi.
- Đưa đây cho mẹ.
- ” Mụ phù thủy già độc ác mẹ cô ta nói.
- Nhưng bà ta cũng chẳng khá hơn, càng giặt càng vò thì vết ố càng loang thêm và sẫm thêm.
- Những kẻ khác cũng thử giặt chiếc áo nhưng càng giặt thì chiếc áo càng bẩn và trông càng kinh khủng, cho tới khi trông nó y như cái giẻ lau ống khói.
-
Hoàng tử nói:
“Ồ! Chẳng ai trong các người biết làm cái gì cả.
- Có một cô gái ăn xin ở ngoài cửa sổ kia và ta thề là cô ta giặt tốt hơn tất cả các ngươi.
- Hãy vào đây, cô gái kia.
- ”
Và nàng bước vào.
-
“Cô có thể giặt sạch chiếc áo kia không?”, hoàng tử nói lớn.
-
“Ồ, tôi cũng không biết, nhưng tôi sẽ thử xem sao.
- ”
Và cô chỉ vừa cầm chiếc áo dìm xuống nước nó đã trở nên trắng như tuyết và càng lúc càng trắng hơn.
-
“Ta sẽ cưới cô.
- ” Hoàng tử nói.
-
Thế là mụ phù thủy già tức điên đến nỗi vật ra mà chết.
- Công chúa mũi dài con mụ cũng vậy.
- Cả đám độc ác kia cũng vậy bởi vì chúng chưa từng nghe về chuyện gì tương tự như thế.
- Hoàng tử và cô dâu của mình trả tự do cho tất cả những tín đồ Thiên chúa bị bắt nhốt ở đó, mang theo tất cả số vàng bạc mà họ có thể và rời xa lâu đài ở phía Tây Mặt Trời, phía Đông Mặt Trăng.
-