Thể loại: khoa huyễn, trọng sinh, mạt thếMột câu chuyện được xây dựng trên trí tưởng tượng của tác giả bối cảnh diễn ra nơi đất nước Nhật Bán hiện đại.
- Mở màn là một hình ảnh hết sức đau lòng đó là Hướng Nhật dần hồi tỉnh do những cơn đau thắt từ bụng truyền tới liên hồi.
- Khó khăn lắm hắn mới mở được mắt để nhìn xung quanh.
- Thứ đầu tiên Hướng Nhật nhìn thấy chính là máu của mình đã nhuộm đỏ sàn nhà.
- Miệng của hắn còn có thể nếm được vị mặn của máu do cơ thể đang nằm sấp.
- "Mình bị đâm sao? Là bọn chúng? Khốn kiếp, mình sắp chết rồi sao?.
- .
- .
- Căn phòng này là? " Nén đau, Hướng Nhật dùng tay trái ém chặt vết thương, tay phải và hai chân cố gắng dùng chút sức tàn còn lại từ từ trườn ra phía cửa đang khép hờ.
- Mồ hôi trên trán tuôn ra như suối, sắc mặt ngày càng tái nhợt đi do mất máu, cổ họng khản đặc không thể phát ra âm thanh, đôi môi thì khô tới độ nứt toác thế nhưng Hướng Nhật vẫn không bỏ cuộc, hắn nén đau tiếp tục trườn ra phía cửa.
- Đây là căn nhà mà Hướng Nhật cùng mấy người bạn học của hắn trốn tới đây khi bị bầy zombie truy đuổi.
- Người bạn thân nhất của Hướng Nhật, Hạo Nam cũng đã bỏ mạng trên đường đến đây.
- "Nhờ có Hạo Nam mà mình và Nhược Hi có thể đến được đây, đã hứa với hắn là sẽ sống sót vậy mà.
- .
- .
- "Hướng Nhật khó khăn lấy tay đẩy cửa ra, dùng chút ánh sáng ít ỏi mà đánh giá tình hình.
- "Không còn ai ở đây sao?" Hướng Nhật phát hiện ra mình bị hại rồi vứt ở phòng bếp, đây là một căn nhà phong cách Nhật Bản nên cũng không quá rộng.
- Trườn một lúc ở hành lang kéo theo một vệt dài máu tươi, Hướng Nhật bổng nghe âm thanh nói chuyện phát ra từ phía cửa chính.
- "Ngươi cũng không cần quá tuyệt tình a!" "Tuyệt tình? F*ck tuyệt tình, vậy mày là thứ gì, lúc nãy mày không chơi sao? Tao nhớ mày còn ra hai cái lận mà haha" "Hai thằng mày câm đi, thế giới này bị hủy diệt rồi, gái xinh trước mặt tất nhiên phải ăn thôi haha thật tuyệt, tao yêu cái thế giới không luật lệ chết tiệt này.
- .
- .
- khặc khặc.
- .
- Giờ thì đi tìm đồ ăn thôi"Hướng Nhật nghe xong cuộc trò truyện, hắn đã tự cắn nát đôi môi của mình.
- Dù vậy Hướng Nhật vẫn không thấy đau, hắn dùng luôn cả hai tay bò về phía phòng khách, mặc kệ vết thương ở bụng ma sát dưới sàn nhà làm máu phun ra càng nghiêm trọng.
- Thế nhưng Hướng Nhật không thấy đau, trong đầu hắn giờ chỉ còn hai chữ.
- "Nhược Hi, Nhược Hi, Nhược Hi.
- .
- .
- .
- .
- .
- "