Tên gốc: “Phiêu” Âu Dương lão bản (*)Thể loại: Đồng nhân Cổ Kiếm Kỳ Đàm, tiên hiệp, xuyên không, đủ thứ các loại luyến, vân vân và mây mây, .
- .
- .
- , 3 kết cục ( 2 SE + 1HE)Editor: Ngọc GiaoTên của truyện đã nói lên tất cả.
- Có một ngày bản thân ta phát hiện ra rằng ta chính là yêu Âu Dương, cho nên ta đã dựa theo nguyên tắc "Thương hắn chính là bất hạnh của hắn" mà "phiêu" hắn.
- Đoạn ngắn:Đôi mắt của Thái Tử Trường Cầm gằm xuống, cũng phải, nếu không phải là kẻ ngốc thì sao lại thuận tay mà nhặt lên cái của nợ như vậy chứ?“Hửm? Ngươi đói bụng sao?” A Du nhìn đứa bé một lúc, thận trọng theo dõi đôi mắt của đối phương, sau đó tỉnh ngộ, “Thảo nào cứ chằm chằm nhìn vào ngực ta, nhưng ta không có sữa cho ngươi bú đâu, làm sao đây?”“.
- .
- .
- ” Thương Hải Long Ngâm! Chú thích(*) Phiêu: Khụ khụ, cái từ này thiệt là khó nói lắm, nó thường đi chung với chữ “đổ”, người ta gọi là “phiêu đổ” chỉ các thói hư như chơi xx và đánh bài.
- ( xx là cái chi chi thì chắc mấy bấy bì ai cũng hiểu mà, người nào trong sáng vẫn chưa hiểu xin mời tham khảo từ “phiêu kĩ”^^) Truyện có hai tên, một là "Phiêu Âu Dương lão bản", hai là "Nuôi Âu Dương lão bản", và bạn đã chọn cái tên sau để nghe cho nó thanh nhã.
- ^^(**) Thương Hải Long Ngâm: khúc đàn nổi tiếng của boss nhà mình, có sức sát thương.
- Chi tiết xin tham khảo "Cổ Kiếm Kỳ Đàm"*Sự thật là cái văn án của bạn tác giả rất là “ba chấm”, thế nên bạn sẽ viết một văn án khác để dễ hiểu hơn.
- Rất lâu, rất rất lâu trước kia, hắn còn là vị thần tiên áo trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, tiếng đàn vang danh khắp Thiên Đình.
- Nhưng, đó chỉ là rất lâu, rất lâu trước.
- Bây giờ, hắn là quái vật tồn tại bằng cách cướp thân xác của người khác, cắn nuốt hồn phách của họ, kể cả đó là con người, hay súc vật.
- Bị giết.
- Lừa gạt.
- Phản bội.
- Vây công.
- Giết hết.
- Từng nét chữ chằng chịt khắc trên đá chính là những thứ mà hắn đã trải qua.
- Chúng nhiều đến mức, tâm hồn hắn trở nên lạnh lẽo, hắn không tin con người, hắn ghê tởm con người, hắn sợ hãi sự dối trá của con người.
- Nàng, cũng là con người.
- Nàng cũng giống họ thôi.
- Rồi cũng sẽ phản bội hắn, lừa dối hắn, ghê sợ khi biết cách sinh tồn của hắn.
- Chỉ là, nàng giỏi giả nhân giả nghĩa hơn những kẻ khác.
- Nhưng mà, không phải như vậy.
- Gặp được nàng, là may mắn của hắn, là bất hạnh của nàng, là may mắn của nàng, cũng là bất hạnh của hắn.
- Đời người có hạn, dưới vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử, chung quy nàng cuối cùng cũng sẽ già đi, tóc sẽ nhuộm sương bạc trắng, lưng sẽ còng xuống.
- Mà hắn, sau mỗi lần độ hồn, lại vẫn như vậy, giữ mãi tuổi thanh xuân đẹp đẽ kia.
- Hắn nói: “A Du, đến lúc tóc nàng bạc trắng như tuyết, có thể để ta vì nàng búi tóc không?”Hắn nói: “Đến khi lưng nàng còng xuống, để ta dìu nàng đi du ngoạn, được chứ?”Hắn nói: “Chẳng ngại có một ngày nàng bệnh tật nằm trên giường, có thể để ta vì nàng bưng trà rót thuốc, thi thoảng kể cho nàng nghe vài ba chuyện linh tinh ngoài phố, đôi khi lại bế nàng ra khỏi phòng, như trước đây vẫn thường làm, cùng nhau tắm ánh nắng xuân ấm áp?”Suốt cuộc đời của A Du, có một nửa thời gian là bên cạnh làm bạn cùng Trường Cầm, mà một nửa còn lại, chính là đợi chờ hắn độ hồn trở về.
- Chẳng qua là, nàng chưa từng hối hận về quyết định năm ấy.
- Chưa từng.
-
.
- .
- .
- .
- .
- .
- .
- .
- .
- .
- .
- .
- .
- .
- .
- .
- .
-