Editor: ShuThể loại: Hiện đại, tuấn mỹ chung tình cường công x lạnh lùng biệt nữu thụ, ngược tâm, 1 x 1, HECouple: Tạ Ngôn x Bách Tiệm LyTruyện chia làm 2 quyển với hai văn án:Quyển thượng:Từ trước tới giờ, Bách Tiệm Ly không cần một ai bên cạnh,kể cả người yêu của hắn.
- Hắn tự nhủ với mình là một mình mình lặng lẽ sống hết cuộc đời này, cho dù suốt quãng đường đều là tịch mịch, thì đó cũng là cảnh tượng hắn yêu thích.
- Nhưng có người hết lần này đến lần khác cố quấn lấy hắn, bất chấp gương mặt lạnh lùng của hắn, phóng khoáng bày ra vẻ tươi cười sáng lạn của mình, cứ như vậy từng bước một, làm cho Bách Tiệm Ly cảm thấy bức tường cao ngất bao bọc tim hắn, đang chậm rãi bị phá tan.
- Loại hữu nghị tinh thuần kiểu Plato này, làm cho cuộc đời hắn lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là quý trọng.
- Trong lòng hắn rõ ràng không có nửa điểm tà niệm, nhưng sau khi tốt nghiệp, nghe được tin tức Tiếu Thành đính hôn, trong lòng lại sinh ra nỗi cô đơn tịch mịch khó có thể chịu được.
- Khiến hắn tiếp nhận an ủi của Tạ Ngôn, cũng đê tiện lợi dụng ôn nhu của anh, bỏ mặc bản thân chìm nổi trong bể dục cuồng nhiệt…Hết thảy đều sai rồi!Kể từ buổi tối kia, mọi thứ đã không thể trở lại như cũ!Hắn chạy như điên nơi vùng quê hoang vắng,Giống như một con dã thú đơn độc vượt qua sông,Trở về nơi bắt đầuNháy mắt bị cát bụi năm tháng mãnh liệt chôn vùi.
- Quyển hạ: Tạ Ngôn không rõ, rõ ràng là mình tới trước, vì cái gì lại bị Tiếu Thành giành trước?Yêu phải người lãnh đạm đến cực điểm như Bách Tiệm Ly, phải chăng liền phải chịu đủ sự tra tấn của chờ đợi, ghen tị cùng tưởng niệm?Suốt tám năm… Anh không ngại rốt cuộc còn phải chờ bao lâu, chỉ sợ mặc kệ bao lâu, trong mắt đối phương vẫn chỉ có sự tồn tại của Tiếu Thành.
- Đã đủ rồi!Không yêu so với yêu càng khó.
- Anh đã thua tuyệt đối.
- Anh quyết định từ bỏ, dù rằng từ bỏ hắn tựa như từ bỏ hô hấp.
- Nhưng mà, có người lại nói, hắn là vì anh mới trở về…?Chẳng lẽ, chờ đợi lâu như vậy, lúc này đây anh rốt cục có thể nắm tay hắn, ở dưới ánh đèn hoa rực rỡ, bước chậm rãi trên phố Trường An xinh đẹp, đem con đường ngày trước bọn họ không thể đi hoàn, cùng nhau lặng lẽ đi đến cuối?